Lịch sử Trung Quốc năm 202 trước Công nguyên, Hàn Tín bố trí quân mai phục mười mặt, vây khốn Hạng Vũ ở Cai Hạ (nay ở Đông nam huyện Linh Bích, tỉnh An Huy). Hạng Vũ ít quân, thiếu lương muốn thoát khỏi vòng vây, nhưng quân Hán và quân chư hầu bao vây trùng trùng điệp điệp, lớp này bị giết lại có lớp khác lên thay, không tài nào thoát được.
Hạng Vũ phá vây không nổi, đánh lại quay về giữ Cai Hạ, dặn dò quân sĩ phòng giữ cẩn thận để chờ thời cơ.
Đêm đó Hạng Vũ ỏ trong doanh trại, buồn bực. Sủng Phi là Ngu Cơ thấy Hạng Vũ không vui, liền cùng Hạng Vũ uống rượu giải sầu.
Tới khuya, thấy lẫn trong tiếng gió thổi, có lời ca của quân lính bao vây. Hạng Vũ lắng tai nghe, thấy lời hát từ trại Hán truyền ra, các bài hát đều là dân ca nước Sở, số người hát, xem ra có vẻ rất nhiều.
Hạng Vũ thấy bốn mặt đều là tiếng hát giọng Sở thì hoảng hốt nói: “Hỏng rồi. Chẳng lẽ Lưu Bang đã chiếm hết nước Sở rồi sao? Làm sao mà trong quân Hán có nhiều người Sở như vậy?”
Hạng Vũ không nhịn được, cũng thuận miệng cất lên lời hát bi thương:
“Sức nhổ núi, khí trùm đời.
Ngựa Truy chùn lại bởi thời không may.
Ngựa chùn biết tính sao đây?
“Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?”
(Nguyên văn:
Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ
Truy bất thệ hề, khả nại hà,
Ngu hề, Ngu hề nại nhược hà?)
Hạng Vũ hát mấy lần Ngu Cơ cũng hát họa theo. Bá Vương vừa hát vừa rơi nước mắt. Người xung quanh đều thương tâm, không ai dám ngẩng đầu lên.
Đêm đó, Hạng Vũ nhảy lên ngựa Ô Truy, dẫn theo tám trăm tử đệ binh xông vào trại quân Hán, người ngựa xông xáo chém giết để vượt qua vòng vây. Đến khi trời tảng sáng, quân Hán mới phát hiện Hạng Vũ đã phá được vòng vây, liền vội phái năm ngàn kỵ binh đuổi theo. Hạng Vũ ra sức chạy, tới khi vượt Hoài Hà, chỉ còn hơn một trăm người đi theo. Tiếp tục chạy một đoạn nữa, thì bị lạc đường.
Hạng Vũ chạy tới một ngã ba, thấy một nông dân, liền hỏi đường đi Bành Thành. Nông dân đó biết là Hạng Vũ, liền nói dối: “Rẽ sang bên trái”.
Hạng Vũ cùng hơn một trăm người chạy về phía trái, càng chạy càng thấy đường khó đi, cuối cùng chỉ thấy một vùng đầm ao, không còn đường nữa. Hạng Vũ biết bị mắc lừa, liền dẫn quân quay lại, thì quân Hán đã đuổi tới.
Hạng Vũ lại chạy về hướng đông nam, dọc đường số quân còn lại người thì chết, người thì bị thương. Đến Đông Thành (nay ở Đông nam huyện Định Nguyên, An Huy), đếm lại số quân, chỉ còn hai mươi tám kỵ binh, trong khi quân Hán có tới mấy ngàn kỵ binh, khép chặt vòng vây lại.
Hạng Vũ biết rằng không thể thoát được, nhưng vẫn không chịu hàng, nói với tùy tòng: “Từ khi ta khởi binh đến nay đã tám năm, trải qua hơn bảy mươi trận chiến, xưa nay chưa từng thua trận nào, mới làm được bá vương. Ngày nay ta bị vây ở đây là trời muốn diệt ta, chứ không phải ta không đánh nổi chúng”.
Hạng Vũ liền chia hai mươi tám người còn lại thành bốn đội, rồi nói: “Hãy xem ta giết một đại tướng của nó, các ngươi có thể phá vây ở bốn hướng rồi đến tập hợp ở dưới núi phía Đông.
Nói xong, Hạng Vũ thét lớn, rồi xông vào quân Hán, quân Hán không chống đỡ nổi, giạt ra. Một tướng Hán bị Hạng Vũ chém chết.
Hạng Vũ tới núi phía đông, bốn đội nhân mã đã hội đủ. Hạng Vũ lại chia họ làm ba đội, giữ ba mặt. Quân Hán cũng chia làm ba cánh, vây chặt họ lại. Hạng Vũ xông xáo chém giết, lại giết được một đô uý và mấy trăm binh sĩ Hán. Cuối cùng, Hạng Vũ lại hợp ba đội quân lại, điểm số trong hai mươi tám người chỉ thiệt mất hai người.
Hạng Vũ hỏi: “Các ngươi thấy thế nào?”
Bộ hạ đều trả lời: “Quả đúng như lời đại vương đã nói”.
Hạng Vũ phá vòng vây quân Hán, dẫn hai mươi kỵ binh chạy về phía Nam. Chạy đến Ô Giang (nay ở Đông bắc huyện Hoà, tỉnh An Huy) thì vừa gặp người đình trưởng ở Ô Giang đậu một con thuyền nhỏ ở đó.
Đình trưởng khuyên Hạng Vũ vượt sông ngay và nói: “Giang Đông tuy nhỏ, nhưng cũng có hơn một ngàn dặm đất đai và mấy chục vạn nhân khẩu. Đại vương qua sông, vẫn có thể xưng vương ở đó.
Hạng Vũ cười đau đớn: “Ta khởi binh ở Cối kê, mang theo tám ngàn con em vượt sông, đến nay không còn ai, chỉ có một mình ta trở về Giang Đông. Dù các phụ lão ở Giang Đông có thương ta, lập ta làm vương, ta cũng không còn mặt mũi nào nhìn họ nữa.”
Hạng Vũ liền đưa ngựa Ô Truy cho đình trưởng, bảo các binh sĩ xuống ngựa, dùng đoản đao xông vào chém giết quân Hán. Họ giết được mấy trăm quân Hán, binh sĩ của Hạng Vũ cũng lần lượt ngã xuống. Hạng Vũ bị mấy vết thương, cuối cùng rút kiếm tự sát bên bờ Ô Giang.