Điền Đan Đánh Trận Bằng Trâu Lửa

Nhạc Nghị ra quân trong nửa năm, liên tiếp đánh chiếm được hơn bảy mươi thành trì của nước Tề cuối cùng chỉ còn lại Cửa Thành (nay là huyện Cử, Sơn Đông) và Tức Mặc (nay ở Đông nam huyện Bình Độ, Sơn Đông) là hai cứ điểm đơn độc. Quan đại phu nước Tề ở Cử Thành lập con của Tề Vương lên làm vua, tức là Tề Tương Vương. Nhạc Nghị sai quân đánh thành Tức Mặc, quan đại phu giữ thành đem quân ra chống cự, bị tử trận.

Thành Tức Mặc không có chủ tướng, suýt rơi vào cảnh hỗn loạn. Lúc đó, trong thành có một người họ hàng xa với Tề Vương, tên là Điền Đan, đã từng chỉ huy quân đội, Mọi người liền tôn ông làm tướng, chỉ huy việc giữ thành. Điền Đan đồng cam cộng khổ cùng binh lính, đưa người trong gia đình và dòng họ mình biên chế vào đội ngũ để chống lại quân Yên. Người Tức Mặc rất khâm phục ông, nên sĩ khí tăng lên nhiều.

Nhạc Nghị vây khốn Cử Thành và Tức Mặc suốt ba năm vẫn chưa hạ được. Ở Yên, có kẻ ghen tức với Nhạc Nghị, gièm pha với Yên Chiêu Vương; Nhạc Nghị có thể hạ được hơn bảy mươi thành trong có nửa năm, tại sao mất tới ba năm mà vẫn chưa hạ được hai thành còn lại? Không phải là ông ta không làm việc được đó, mà là có ý thu phục lòng người nước Tề, để chờ dịp tự mình sẽ làm Tể Vương.

Yên Chiêu Vương rất tin Nhạc Nghị nên trả lời; “Công lao của Nhạc Nghị to lớn không thể nói hết, cho dù ông ta có làm Tề Vương thì cũng xứng đáng. Tại sao các ngươi lại nói những lời như thế!”

Yên Chiêu Vương còn cử người sang Lâm Tri gặp Nhạc Nghị, phong Nhạc Nghị làm Tề Vương. Nhạc Nghị hết lòng cảm kích, nhưng dứt khoát cũng không nhận tước vương. Do đó, uy tín của Nhạc Nghị ngày càng cao.

Lịch sử Trung Quốc sau hai năm, Yên Chiêu Vương mất. Thái tử lên nối ngôi, tức là Yên Huệ Vương. Điên Đan được tin đó, cho rằng thời cơ tốt đã đến, liền phái người sang Yên phao tin, nói Nhạc Nghị đã lên ngôi Tể Vương. Trước kia vì còn tiên vương (tức Yên Chiêu Vương) nên Nhạc Nghị chưa dám nhận. Nay vừa mới lên rồi, Nhạc Nghị sẽ ở lại Tề làm vương. Nếu nước Yên cử một đại tướng khác sang thì nhất định sẽ hạ được cử Thành và Tức Mặc.

Yên Huệ Vương vốn có hiềm khích với Nhạc Nghị, nghe tin đồn đó, liền cử Kỵ Kiếp sang làm đại tướng thay Nhạc Nghị. Nhạc Nghị vốn người nước Triệu, liền trở về Triệu.

Kỵ Kiếp được phong đại tướng, đến thay Nhạc Nghị, các tướng sĩ Yên không phục nhưng chỉ hậm hực không dám nói ra.

Untitled

 

Kỵ Kiếp hạ lệnh vây chặt Tức Mặc, hết vòng này đến vòng khác. Nhưng ỏ trong thành Điền Đan đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch phản công.

Mấy hôm sau, binh tướng nước Yên thấy dân chúng đang bàn luận, có người nói: “Trước đây, Nhạc tướng quân rất tốt, bắt được tù binh còn đối đãi tử tế, dân thường trong thành không phải sợ hãi gì cả. Nếu họ cứ đem tù binh ra cắt mũi đi, thì ngưòi nưóc Tề còn ai dám chống cự nữa’.

Có người nói: “Phần mộ của tổ tiên chúng ta ở cả ngoài thành, nếu quân đội Yên đào cả lên, thì làm thế nào?”

Những lời bàn đó lọt vào tay Kỵ Kiếp, ông ta liền làm theo những lời đó, cắt hết mũi của tù binh, lại sai binh lính đào mồ mả của dân Tề ở ngoài thành lên.

Nhân dân trong thành Tức Mặc thấy quân Yên ngược đãi tù binh như thế thảy đều căm thù, lại thấy phần mộ của ông cha ở ngoài thành bị đào bới cả lên thì vô cùng phẫn uất, nhao nhao đòi Điền Đan cho xuất quân, quyết một trận tử chiến với quân Yên.

Điền Đan còn phái mấy người đóng vai các người giàu có trong thành, lẻn ra gặp Kỵ Kiếp, biếu xén tiền bạc rồi nói: “Lương thực trong thành đã hết cả, chỉ mấy hôm nữa sẽ phải đầu hàng. Khi quân đội quí quốc vào thành, xin bảo vệ cho gia đình chúng tôi”.

Kỵ Kiếp phấn khởi nhận lễ vật và đồng ý với đề nghị của họ.

Vì vậy, quân Yên chỉ đợi thành Tức Mặc đầu hàng, không còn nghĩ gì đến việc chiến đâu nữa.
Điền Đan chọn ra một ngàn con trâu, khoác vải nghĩ gì  sắc ra ngoài, vẽ thêm những hình vẽ ly kỳ cổ quái, trên sừng có buộc dao nhọn, đuôi buộc bó lau tẩm dầu.

Điền Đan còn hạ lệnh đào đường hầm dưới thành, rồi lùa trâu vào. Đến nửa đêm, nhất tề châm lửa vào đuôi trâu, làm chúng hoảng sợ theo đường hầm xông ra ngoài lao thẳng vào doanh trại quân Yên. Năm ngàn tráng sĩ cảm tù của Tề vung đại đao và trường mâu, theo sau đàn trâu, xông xáo chém giết quân Yên.

Toàn thể dân chúng trong thành từ già đến trẻ, đều trèo lên mặt thành, khua gõ nồi đồng, chậu đồng, hò reo trỢ chiến.

Tiếng động và tiếng hò reo vang trời dậy đất làm quân Yên đang ngủ say phải choàng dậy, chỉ thấy thấp thoáng dưái ánh lửa hàng đàn quái vật hung dữ đang xông tới. Binh sĩ Yên sợ run người, không còn chiến đấu được nữa.

Không kể số binh sĩ Yên bị đàn trâu húc chết và dẫm đạp, không kể số binh sĩ Yên bị năm ngàn tráng sĩ Tề đâm chém, riêng số cuống cuồng chạy trốn, dày xéo lên nhau mà chết cũng không tài nào tính xuể.

Tướng Yên là Kỵ Kiếp ngồi trên chi%L xa, muốn mở một đường máu chạy trốn, nhưng xông được ra ngoài, lại bị quân Yên vây chặt, cuối cùng cũng chết trong đám loạn quân.

Quân Tề thừa thắng phản công. Cả nước Tể đều vùng lên hưỏng ứng. Các địa phương bị quân Yên chiếm lĩnh nhất Tề nổi dậy, giết chết tướng Yên, đón quân của Điền Đan. Chì trong vòng mấy tháng, quân dân Tề đã thu phục lại hơn bảy mươi toà thành bị quân Yên và quân các nước Tần, Triệu. Hàn, Ngụy chiếm lĩnh.

Điền Đan liền đón Tể Tương Vương từ Cử Thành về Lâm Tri. Nước Tề từ tình trạng hạn như mất nước, đã được thu phục lại.

0 0 bình chọn
Đánh giá bài viết
Đăng ký
Thông báo
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
Xem tất cả thảo luận