Cùng lúc nước Sở phái quân sang cứu Triệu, thì nước Ngụy cũng nhận được thư cầu viện của Triệu. Ngụy An Hy Vương liền phái đại tướng Tấn Bỉ mang quân sang cứu.
Tần Chiêu Tương Vương nghe tin hai nước Sở, Ngụy đều đưa quân tới tăng viện, liền thân đến Hàm Đan đốc chiến. Đồng thòi, cử sứ giả sang nói với Ngụy An Hy vương: “Hàm Đan sớm muộn sẽ bị hạ. Ai dám đến cứu thì diệt xong Triệu, Tần sẽ đánh nước đó”. An Hy Vương hoảng sợ, vội cử người đuổi theo, bảo Tấn Bỉ dừng quân lại, không tiến binh nữa. Tấn Bỉ liền cho dừng mười vạn đại quân tại Nghiệp Thành, án binh bất động.
Nước Triệu cử sứ giả sang Ngụy thúc giục tiến quân. Ngụy An Hy Vương nghĩ nếu tiến quân thì sợ đắc tội vổi Tần, nếu không tiến quân thì mất lòng nước Triệu, nên vẫn dùng dằng chưa quyết. Triệu Hiếu Thành Vương rất nôn nóng, liền bảo Bình Nguyên quân viết thư cầu viện gửi cho Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ, vì vợ của Bình Nguyên quân là chị của Tín Lăng quân, hai nhà có quan hệ anh rể em vợ.
Tín Lăng quân được thư. nhiều lần xin An Hy Vương hạ lệnh cho Tấn Bỉ tiến quân, nhưng An Hy Vương vẫn không chịu nghe theo. Tín Lăng quân không có cách gì, liền nói với các môn khách: “Đại Vương không chịu tiến quân, ta quyết định tự mình sang Triệu, để cùng chết với họ”.
Nhiều môn khách tình nguyện cùng đi theo Tín Lăng quân.
Tín Lăng quân có một người bạn hơn tuổi mà ông rất kính trọng, tên là Hầu Doanh. Ông đến từ biệt. Hầu Doanh nói: “Các vị sang Triệu đánh quân Tần, có khác gì ném thịt béo trước miệng hổ đói, chẳng phải là chỉ chết uổng mạng sao?”
Tín Làng quân than thở: “Tôi biết làm như thế cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng không còn biện pháp nào nữa”.
Hầu Doanh đuổi mọi người trong nhà lui ra, rồi hỏi: “Trong cung của đại vương có một sủng phi là Như Cơ, có phải không?’
Tín Lăng quân trả lời: “Đúng! ”
Hầu Doanh lại nói: “Nghe nói binh phù* thường để trong phòng ngủ của đại vương, chỉ có Như Cơ có thể lấy được. Trước kia Như Cơ có người cha bị kẻ khác giết hại. Nàng đã xin đại vương giúp nàng tìm kẻ thù, nhưng tìm suốt ba năm không được. Cuối cùng, chính công tử* đã sai môn khách đi tìm được kẻ thù cho nàng. Vì việc đó Như Cơ vô cùng biết ơn công tử. Nay nếu công tử nhò Như Cơ lây trộm binh phù thì nhất định nàng sẽ đồng ý. Công tử cầm binh phù đến tiếp thu quân đội của Tấn Bỉ, sang cứu nước Triệu thì có phải hơn là tay không sang chết uổng hay sao?”
Tín Lăng quân nghe nói, như nằm mơ chợt tỉnh, vội cử người đến bàn với Như Cơ, nàng lập tức nhận lời. Nửa đêm đó, nhân lúc Ngụy Vương ngủ say. Như Cơ liền lấy trộm binh phù rồi cử người tin cần đưa ngay đến cho Tín Lăng quân.
Tín Lăng quân có được binh phù, lại đến từ biệt Hầu Doanh. Hầu Doanh nói: “Tướng ở ngoài, có lúc có thể không tuân theo mệnh vua. Vạn nhất Tấn Bỉ nhận binh phù mà vẫn không trao lại binh quyền, thì công tử làm thế nào?”
Tín Lăng quân ngớ người, không biết trả lời ra sao.
Hầu Doanh nói: “Tôi đã suy xét mọi việc giúp công tử. Anh bạn Chu Hợi của tôi là một đại lực sĩ nhất nhì nước Ngụy. Công tử có thể đem anh ta theo. Đến lúc đó, nếu Tấn Bỉ chịu vui vẻ trao lại binh quyền thì thôi, nếu ông ta ngăn trở, thì để Chu Hợi xử lý”.
Tín Lăng quân cùng Chu Hợi và các môn khách đến Nghiệp Thành gặp Tấn Bỉ, giả truyền mệnh lệnh của Ngụy Vương, yêu cầu Tấn Bỉ trao lại binh quyền. Tấn Bỉ ghép binh phù, thấy đúng, nhưng vẫn còn chút hoài nghi, nói: “Đây là việc quân cơ đại sự, để tôi tâu lại đại vương, rồi mới có thể làm theo”.
Tấn Bỉ chưa nói xong, thì Chu Hợi đứng cạnh Tín Lãng quân đã thét lớn: “Mày không nghe theo mệnh lệnh của đại vương, định làm phản sao?”
Không đợi Tấn Bỉ phân trần, Chu Hợi đã rút từ ống tay áo ra một chiếc dùi sắt nặng bốn mươi cân, nện mạnh vào đầu Tấn Bỉ, kết thúc tính mạng ông ta.
Tín Lãng quân cầm binh phù, hạ lệnh cho binh sĩ: “Nếu cha con cùng ở trong quân, thì cho người cha trở về, nếu anh em cùng ở trong quân, thì cho người anh trở về, nếu là con một không có anh em, cũng cho trở về nuôi nấng cha mẹ. Số còn lại, theo ta sang cứu nước Triệu”.
Cuối cùng, Tín Lăng quân có tám vạn tinh binh, tiến sang cứu Hàm Đan. Ông tự dẫn đầu tướng sĩ xông vào trại quân Tần chém giết. Tưóng Tần Vương Hột không đề phòng quân Ngụy tiến công, vội cuống cuồng chống trả, nhưng không cầm cự nổi.
Bình Nguyên quân ở trong thành thấy quân Ngụy đến cứu, liền dẫn quân Triệu mở cửa thành xông ra, hai bên ép lại, đánh cho quân Tần tơi tả.
Rất nhiều năm nay, chưa bao giờ nước Tần bị thảm bại như vậy. Vương Hột dẫn tàn quân rút chạy, còn để lại hơn hai vạn quân bị quân Triệu vây chặt, phải đầu hàng,
Tín Lăng quản cứu được Hàm Đan, bảo toàn được nước Triệu, Triệu Hiếu Thành Vương và Bình Nguyên quân vô cùng cảm kích, thân ra ngoài thành tiếp đón Tín Lăng quân.
Xuân Thân quân nước Sở dẫn quân sang cứu Triệu, còn trông ngóng ở Vũ Quan, nghe tin quân Tần đã bị thua, thành Hàm Đan đã được giải vây, liền dẫn quân quay về sở.