Trong lúc nước Sở bị Tần ức hiếp, thì nước Triệu ở phương Bắc lại đang mưu tìm kế hoạch phát triển. Quốc quân nước Triệu là Vũ Linh Vương có tầm nhìn xa và lòng dũng cảm, tìm mọi biện pháp để cải cách về mọi mặt.
Một hôm Triệu Vũ Linh Vương nói với cận thần là Lâu Hoãn: “Phía Đông nước ta có nước Tề và nước Trung Sơn; phía Bắc có nước Yên, và nước Đông Hồ; phía Tây có nước Tần, nước Hàn và Lâu Phiền (tên một bộ lạc thời cổ). Nếu chúng ta không phát triển lớn mạnh thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta diệt. Muốn phát triển lớn mạnh thì phải cải cách. Ta thấy y phục của chúng ta gồm áo dài, áo ngắn, lao động và đánh trận đều không tiện lợi. Không bằng người Hồ (gọi chung các dân tộc thiểu số miền Bắc ) mặc áo ngắn, ống tay hẹp, chân đi giầy da, rất linh hoạt. Ta dự định cải cách y phục của chúng ta, các ngươi thấy thế nào?”
Lâu Hoãn rất tán thành, nói: “Chúng ta học theo cách ăn mặc của người Hồ, cũng nên học cách đánh trận của họ nữa”.
Triệu Vũ Linh Vương nói: “Rất đúng! Chúng ta đánh trận hoàn toàn dựa vào bộ binh, hoặc dùng ngựa kéo xe, nhưng không biết cưỡi ngựa chiến đấu. Ta chủ trương học theo cách ăn mặc của họ, chính là để học cách họ cưỡi ngựa bắn cung”.
Tin tức đó được truyền ra, có rất nhiều đại thần phản đối. Triệu Vũ Linh Vương lại bài với một đại thần khác là Phì Nghĩa: “Ta muốn dùng cách ăn mặc, cưỡi ngựa ban cung của người Hồ để cải cách phong tục của chúng ta, nhưng có rất nhiều người phản đối. Vậy phải làm thế nào?”
Phì Nghĩa nói: “Muốn làm việc lớn thì không thể do dự. Do dự thì không thể làm được việc lớn. Đại vương đã cho rằng làm như vậy là có lợi cho đất nước, thì sợ gì mọi người phản đối”.
Triệu Vũ Linh Vương rất mừng nói: “Ta thấy những kẻ chế giễu ta là bọn hủ lậu. Những người sáng suốt đều tán thành ta cả”.
Hôm sau lâm triều, Triệu Vũ Linh Vương mặc quần áo người Hồ đi ra, các đại thần thấy ông mặc áo ngắn, ống tay hẹp, đều giật mình ngạc nhiên. Triệu Vũ Linh Vương nói tới việc cải cách y phục, nhưng các đại thần đều cho đó là việc mất thể diện, không muốn làm theo. Triệu Vũ Linh Vương có một người chú là Công Tử Thành, một người rất có uy tín ở nước Triệu, nhưng tư tưởng rất bảo thủ. Ông nghe nói Triệu Vũ Linh Vương toan cải cách y phục, liền cáo ốm không vào chầu.
Triệu Vũ Linh Vương hạ quyết tâm không thể không thực hành cải cách. Ông biết rằng muốn thực hiện thì phải làm cho tư tưởng ông chú thông suốt, liền tự đến nhà Công Tử Thành, nói đi nói lại về cái lợi của việc cải cách y phục và phương pháp đánh trận. Cuối cùng, Công Tử Thành bị thuyết phục. Triệu Vũ Linh Vương liền ban tặng ông ta một bộ quần áo người Hồ.
Các đại thần thấy Công Tử Thành cũng mặc quần áo Hồ thì không nói sao được nữa, đành làm theo,
Triệu Vũ Linh Vương thấy điều kiện đã chín muồi, liền hạ lệnh cải cách y phục trong cả nước. Trong thời gian không lâu, người nước Triệu không kể là giàu nghèo sang hèn, đều nhất loạt mang y phục Hồ. Có người lúc đầu cảm thấy chưa quen, sau dần dần thấy rõ quần áo Hồ rất tiện lợi.
Sau đó, Triệu Vũ Linh Vương lại hạ lệnh cho quân dân học tập cách cưỡi ngựa bắn cung. Năm 305 trước Công nguyên, Triệu Vũ Linh Vương thân dẫn kỵ binh Triệu đánh bại nước Trung Sơn láng giềng, lại thu phục được Đông Hồ và mấy bộ lạc lân cận.
Lịch sử Trung Quốc năm thứ 7 sau khi cải cách, Trung Sơn, Lâm Hồ, Lân Phiền đều bị thu phục, đất đai mồ rộng nhiều. Triệu Vũ Linh Vương liền chuẩn bị đọ sức vổi Tần.
Triệu Vũ Linh Vương thường xuyên dẫn quân chinh chiến ở bên ngoài, trao việc trong nước cho con quản lý. Năm 299 trước Công nguyên, ông chính thức truyền ngôi cho con là Triệu Huệ Văn Vương. Vũ Linh Vương tự đổi gọi là Chủ Phụ (tức là cha của nhà vua).
Để đánh bại nước Triệu, sau khi thu xếp việc trong nước, Triệu Vũ Linh Vương quyết tâm tự mình đi sang nước Tần để khảo sát địa hình và xem xét tư cách của Tần Chiêu Tương Vương. Ông giả trang thành một sứ thần của nước Triệu, đem theo mấy thủ hạ, lên đường sang Tần.
Đến Hàm Dương, Triệu Chủ Phụ lấy tư cách sứ thần bái kiến Tần Chiêu Tương Vương và nói về việc Triệu Vũ Linh Vương đà truyền ngôi cho con.
Tần Chiêu Tương Vương sau khi tiếp kiến “sứ thần”, cảm thấy viên sứ thần này có cử chỉ đoan trang, uy nghiêm không giống với người bình thường, trong lòng lấy làm nghi hoặc. May hôm sau, Tần Chiêu Tương Vương cử ngưòi đến mòi thì “sứ thần” đó đã đi mà không từ biệt. Trong nhà khách chỉ còn một viên quan của nước Triệu. Tần Chiêu Tương Vương gọi đến hỏi, mởi biết “sứ thần” hôm trưóc là Triệu Chủ Phụ nổi tiếng. Tần Chiêu Tương Vương giật mình, vội sai đại tướng Bạch Khỏi dẫn tinh binh đuổi theo suốt ngày đêm. Truy binh đến Hàm Cốc quan, thì Triệu Chủ Phụ đã đi khỏi từ ba ngày trước đó.