Nam Triều – Tống Hiếu Vũ Đế: Lưu Tuấn

Nam triều – Tống Hiếu Vũ Đế tên là Lưu Tuấn, tự Hưu Long, lúc nhỏ tự là Đạo Dân. Là Con trai thứ 3 của Tống Văn Đế Lưu Nghĩa Long, em trai của Lưu Thiệu. Tuổi Ngọ. Tính cách tàn bạo. Kế vị sau khi giết chết Lưu Thiệu. Tại VỊ 11 năm, ốm chết, thọ 35 tuổi.

Năm sinh, năm mất: 430 – 464

Nơi an táng: Lăng Cảnh Ninh (nay ở phía nam Nham Sơn huyện Giang Ninh tỉnh Giang Tô). Thụy hiệu là Hiếu Vũ Đế, miếu hiệu là Thế Tổ.

Vũ Lăng Vương Lưu Tuấn, khi 10 tuổi được phong làm thứ sử Tương Châu rồi đổi làm thứ sử Giang Châu. Khi Lưu Thiệu giết Lưu Nghĩa Long, ông đang thống lĩnh quân đội của bốn châu Giang, Dự, Kinh, Ung, thảo phạt người Ngũ Thuỷ, một dân tộc thiểu số ở phía nam núi Đại Biệt. Do Lưu Tuấn nắm giữ trọng binh, lại là con trai thứ ba của Lưu Nghĩa Long nên ông trở thành nhân vật quan trọng nhất có khả năng xoay chuyến thời cục lúc bấy giờ.

Do đó, sau khi đăng cơ, Lưu Thiệu lập tức bí mật viết thư ra lệnh cho danh tướng Thẩm Khánh Chi giết chết Lưu Tuấn. Thẩm Khánh Chi nhận được thư lập tức đến phủ của Lưu Tuấn nhưng không những không giết Lưu Tuấn mà còn muốn cùng ông thảo phạt Lưu Thiệu.

Tháng 4 năm 453, Lưu Tuấn tuyên bố chính thức khởi binh, lấy danh nghĩa thảo phạt kẻ giết vua, giết cha nên được tiếng là trung, hiếu. Thứ sử Kinh Châu là Nam Tiêu Vương Lưu Nghĩa Tuyên và thứ sử Ung Châu Tạng Chất, thứ sử Tư Châu Lỗ Sản cũng đồng thời khởi binh hưởng ứng. Thế lực của quân Lưu Tuấn rất lớn mạnh, lại thêm trên đường đi có rất nhiều quan lại địa phương quy hàng. Đại quân nhanh chóng chiếm được Kiến Khang, giết chết cha con Lưu Thiệu, Lưu Duệ và phơi xác ở ngoài chợ.

Sau khi làm hoàng đế, Lưu Tuấn lập tức bộc lộ bản chất tàn bạo. Đầu tiên, ông ta đầu độc chết em trai thứ tư là Lưu Thước, rồi lần lượt trấn áp cuộc phản loạn của chú là Lưu Nghĩa Tuyên và em trai thứ sáu Lưu Đản, ép em trai thứ mười là Vũ Xương Vương Lưu Hỗn phải chết, liên tiếp giết hại người trong hoàng tộc.

Lưu Tuấn coi quần thần như nô lệ, còn bản thân ông ta lại hoang dâm vô độ. Ông ta yêu mến một người em họ, liền nạp người đó làm phi tần. Để che mắt thiên hạ, ông lại đổi họ cho người em họ đó thành họ Ân. Ông ta rất thích uống rượu, lại tham lam, hay nghi kỵ quần thần, ghét nghe lời can gián. Ông ta càng thích lăng nhục các đại thần, đặt cho mỗi người một biệt danh dựa theo ngoại hình của họ. Hoàng môn thị lang Tông Lục Tú là người to béo, không tiện quy bái. Mỗi lần dự họp, Lưu Tuấn đều cố ý ban thưởng nhiều lần, khiến ông ta phải liên tiếp khấu quỳ cảm tạ để cười nhạo dáng vẻ thô kệch của ông. Khi thương triều, Lưu Tuấn lệnh cho lực sĩ mà ông sủng ái nhất là Côn Lôn Nô cầm gậy đứng bên cạnh. Thấy đại thần nào không vừa ý, ông ta liền lệnh cho Côn Lôn Nô đánh thậm tệ.

Tháng 4 năm 464, Ân Thục Nghi, người em họ được Lưu Tuấn sủng ái, mắc bệnh qua đời. Lưu Tuấn quá đau buồn, lại thêm sức khoẻ suy kiệt do hoang dâm vô độ nên sinh bệnh. Ông ta tự biết khó chữa khỏi bệnh, suốt ngày uống rượu đến say khướt. Tháng 5 năm đó, Lưu Tuấn qua đời tại điện Ngọc Chúc trong hoàng cung ở Kiến Khang.

Chính Sử Trung Quốc qua các triều đại - nhiều tác giả,

0 0 bình chọn
Đánh giá bài viết
Đăng ký
Thông báo
guest

0 Góp ý
cũ nhất
mới nhất vote
Inline Feedbacks
Xem tất cả thảo luận