Sau khi Tần đánh bại Tấn, liên tục trong hơn mười năm, giữa hai nước không xảy ra chiến tranh. Nhưng nước Sở ở phương Nam ngày càng lớn mạnh, nuôi tham vọng giành địa vị bá chủ Trung Nguyên đang nằm trong tay nước Tấn.
Lịch sử Trung Quốc năm 613 trước Công nguyên, cháu của Sở Thành Vương là Sở Trang Vương lên ngôi vua Sở. Nhân dịp đó, Tấn lại lôi kéo mấy nước nhỏ vốn quy phục Sở về theo mình, cùng ký kết minh ước. Các đại thần nước Sở bực tức, khuyên sở Trang Vương đem quân đánh Tấn để giành bá quyền.
Nhưng không ngờ Sở Trang Vương không nghe theo, ban ngày cứ đi săn, buổi tối uống rượu, nghe nhạc, không quan tâm gì đến quốc gia đại sự. Cứ như vậy suốt ba năm. Ông ta biết các đại thần rất bất mãn với mình, liền ban xuống một mệnh lệnh: ai dám can gián sẽ xử tội chết.
Một đại thần là Ngũ Cử, không chịu nhìn mãi cảnh đó, quyết tâm đi gặp Sở Trang Vương, Sở Trang Vương đang vui đùa, nghe ca nhạc, nghe nói Ngũ Cử xin gặp liền gọi và hỏi: “Người đến làm gì?”
Ngũ Cử nói: “Có người nhờ tôi đoán một câu đố, tôi không đoán được. Đại Vương là người thông minh, nên nhờ Đại Vương đoán hộ”.
Sở Trang Vương thấy nói có câu đố, cảm thấy hay hay, liền cười nói: “Ngươi hãy nói ta nghe thử xem”.
Ngũ Cử nói; “Trên ngọn núi của nước Sở, có một con chim lớn màu lông ngũ sắc, dáng điệu hùng mạnh. Nhưng suốt trong ba năm, con chim đó không bay cũng không hót, Đó là loại chim gì vậy?”
Sở Trang Vương hiểu rõ ý Ngũ Cử muốn ám chỉ ai, liền nói: “Đó không phải là con chim thường. Loại chim này, không bay thì thôi, đã bay là lên tận trời; không hót thì thôi, đã hót là làm mọi người kinh sợ. Ngươi lui ra, ta đã hiểu rồi”.
Một thời gian sau, một đại thần khác là Tô Tòng thấy Sở Trang Vương vẫn không động tĩnh gì, liền lại đến khuyên ngăn.
Sở Trang Vương hỏi: “Chẳng lẽ nhà ngươi không biết lệnh của ta sao?”
Tô Tòng nói: “Thần đã rõ. Miễn là Đại Vương nghe được ý kiến của thần, thì thần dù có phạm cấm lệnh, chịu xử tử tội cũng cam lòng”.
Sở Trang Vương cao hứng cười nói: “Các ngươi đều thực lòng muốn việc tốt cho nước nhà, sao ta lại không biết?”
Từ đó về sau, Sở Trang Vương quyết tâm cải cách chính trị, cách chức những kẻ nịnh hót. đề bạt những người dám dũng cảm khuyên can như Ngũ Cử, Tô Tòng để giúp mình xử lý quốc gia đại sự, một mặt ra sức chế tạo vũ khí, thao luyện binh mã, Trong năm đó, đã thu phục nhiều bộ lạc nhỏ ở phương Nam. Năm thứ sáu, đánh bại nước Tống, năm thứ tám lại đánh bại tộc Nhung ở Lục Hồn (nay ở đông bắc huyện Tung, tĩnh HàNam) đánh tới sát Lạc Âp, kinh đô nhà Chu.
Để tỏ rõ binh uy, sở Trang Vương tổ chức một cuộc duyệt binh lớn ỏ ngoại thành Lạc Âp.
Việc làm đó khiến Chu Thiên Tử sợ hãi, vội phái đại thần là Vương Tôn Mãn ra ngoại thành uý lạo quân sỏ.
Trong khi Sở Trang Vương nói chuyện với Vương Tôn Mãn, Sở Trang Vương hỏi về chín cái đỉnh (chín đỉnh: những vật tượng trưng cho quyền lực của thiên tử nhà Chu – ND) xem lớn nhỏ, nặng nhẹ thế nào. Chín cái đỉnh là đồ tê lễ, tượng trưng cho quyển uy của vương thất. Việc Sở Trang Vương hỏi han tới chín đỉnh chính là biểu lộ dã tâm của Sở Trang Vương đối với quyền lực của thiên tử nhà Chu.
Vương Tôn Mãn là người giỏi ứng phó. Ông khuyên Sở Trang Vương: “Sự cường thịnh của một quốc gia, chủ yếu dựa vào đức hạnh để thu phục lòng người, không cần thiết phải hỏi han về trọng lượng của chín cái đỉnh” Sả Trang Vương hiểu rõ lúc đó chưa có điều kiện để diệt nhà Chu, liền rút quân về nước.
Sau đó, Sở Trang Vương lại mời một ẩn sĩ nổi tiếng của nước Sở là Tôn Thúc Ngao làm Lệnh doãn (chức tướng quốc của nước Sở), Ở cương vị này, Tôn Thúc Ngao đã cho khai khẩn ruộng đất, khơi thông sông ngòi, khuyến khích sản xuất. Để ngăn ngừa thuỷ tai hạn hán, Tôn Thúc Ngao cho khơi đào hệ thống thuỷ lợi, tưới cho hàng chục vạn mẫu ruộng, hàng năm thu hoạch thêm được rất nhiều lương thực. Chỉ trong mấy năm, nước Sở hùng mạnh lên gấp bội, lần lượt dẹp yên hai cuộc nổi loạn ở nước Trịnh và nước Trần, cuối cùng đã xung đột với Tấn là bá chủ ở Trung Nguyên.
Năm 597 trước Công nguyên, Sở Trang Vương dẫn đại quân đánh Trịnh, nước Tấn đem quân tới cứu. Hai bên đã đánh nhau một trận lớn ở đất Tất (nay ờ phía đông thành phố Trịnh Châu, Hà Nam) Nước Tấn bị một trận thảm bại chưa từng thấy, chết mất một nửa người ngựa, số còn lại bỏ chạy về phía Hoàng Hà. Thuyền ít người đông, binh sĩ tranh nhau xuống thuyền, một số rớt xuống sông chết. Một số bám vào thuyền toan trèo lên, bị những người trên thuyền sợ thuyền bị lật, dùng gươm phạt các ngón tay rơi lả tả.
Có người khuyên Sở Thành Vương truy kích để diệt hết quân Tấn. Sở Thành Vương nói: “Nước Sở từ sau thất bại ở Thành Bộc, mãi không cất đầu lên được. Lần này thắng lớn hư vậy, coi như đã rửa được mối nhục cũ, còn cần giết nhiều người làm gì?”
Rồi lập tức hạ lệnh thu quân, mặc cho tàn quân Tấn chạy về nước.
Từ đó về sau, con chim “cất một tiếng hót là khiến mọi người kinh sợ” – tức Sở Trang Vương trở thành bá chủ.
Từ Tề Hoàn Công, Tấn Văn Công, Tống Tương Công, Tần Mục Công đến Sở Trang Vương, tất cả có năm bá chủ. Lịch sử gọi họ là “Ngũ bá thời Xuân Thu” (một thuyết khác cho rằng: Vì Tống Tương Công trên thực tế không hoàn thành được sự nghiệp bá chủ, Tần Mục Công chỉ làm bá chủ ở phía tây, nếu ngôi bá chủ Trung Nguyên trước sau nên là Tể Hoàn Công, Tấn Văn Công, Sở Trang Vương, Ngô Vương Hạp Lư và Việt vương Câu Tiễn, Hai thuyết về “Xuân thu Ngũ Bá” vẫn song song tồn tại trong giới lịch sử Trung Quốc.